Quê hương là gì hả mẹ?
“Quê hương là gì hả mẹ?
Mà cô giáo dạy phải yêu
Quê hương là gì hả mẹ
Ai đi xa cũng nhớ nhiều”
Trong tiềm thức mỗi người dân Việt Nam, quê hương luôn là một thứ gì đó thiêng liêng mà vô cùng gần gũi, nơi ta gắn bó suốt năm tháng tuổi thơ, dù đi khắp bốn phương trời thì lòng vẫn hướng về mảnh đất như máu thịt của mình. Và tôi cũng vậy, như bao người, tôi có một nơi trôn rau cắt rốn, nơi mà tôi nghĩ tới đầu tiên mỗi khi nhắc đến.
Bạn biết không? Vĩnh Phúc chính là nơi tôi sinh ra, lớn lên. Đúng như cái tên của nó, quê tôi yên bình và ngày càng phát triển, hưng thịnh. Vĩnh Phúc trong tôi không phải là quê hương có những con sông xanh biếc “Nước gương soi tóc những hàng tre” như quê hương của nhà thơ Tế Hanh. Trong tiềm thức, quê hương tôi lúc nào cũng bình dị với những con người mộc mạc chân phương.
Thưở còn nhỏ chưa biết định nghĩa được quê hương là gì. Chỉ biết qua lời cô giáo dạy thì đó là nơi ta sinh ra và lớn lên, nơi đó có gia đình, hàng xóm, bạn bè… lúc đó tôi nghĩ rằng quê hương là một thứ gì đó có hình hài. Mãi đến khi lớn hơn, tôi mới cảm nhận được rằng quê hương là những điều thật bình dị trong cuộc sống hàng ngày.
Quê hương trong tôi là những dòng sữa mát lành, ngọt ngào của mẹ nuôi tôi khôn lớn, là nơi ru à ơi của bà trên chiếc võng ngày thơ bé, đưa tôi vào những giấc ngủ ngon. Ngày ngày được học tập, vui đùa cùng bạn bè trang lứa khiến cho tôi cảm thấy thật vui. Nếu có ước muốn tôi chỉ mong rằng thời gian sẽ quay trở về với tuổi thơ, trở về những ngày cùng lũ bạn nô đùa trên bãi cỏ xanh ngày nào.
Vĩnh Phúc quê tôi còn nghèo lắm. Người dân chủ yếu sống bằng nghề trồng lúa. Các bác nông dân quanh năm vất vả, một nắng hai sương trên đồng ruộng để trang trải cho cuộc sống hàng ngày. Bất giác những mảnh kí ức đã xa bỗng ùa về trong tiềm thức. Tôi nhớ lại hình ảnh ruộng lúa chín vàng trên đồng ruộng, chờ người nông dân thu hoạch về. Nhớ tiếng đập lúa trong đêm khuya, nhớ những làn khói bay từ bếp của một ngôi nhà còn thoảng mùi rơm mới…
Dù cuộc sống còn nhiều lo toan, thiếu thốn nhưng con người Vĩnh Phúc luôn sống chân thành, chất phác, đói cho sạch rách cho thơm. Người dân Vĩnh Phúc chúng tôi luôn luôn nhiệt tình, cởi mở. Được sống trong sự đoàn kết, yêu thương của gia đình, làng xóm, tôi cảm thấy thật hạnh phúc và tự hào.
Đạo phật là tín ngưỡng được người dân quê tôi rất tôn thờ. Những lời phật dạy luôn phải khắc ghi trong tim, lấy đó làm chuẩn mực đạo đức và phải sống sao cho phải đạo. Nét đẹp của người dân quê tôi đó là làm tròn chữ hiếu, kính trên nhường dưới, luôn hướng về cội nguồn, gốc gác. Bởi vậy mà quê tôi có rất nhiều đền, chùa, miếu. Dù có bận rộn đến đâu thì mỗi độ tết đến xuân về, người ta cũng dành thời gian để thăm phần mộ, cúng bái tổ tiên, thể hiện lòng thành kính.
Quê hương tôi như vậy đấy, tuy mộc mạc nhưng vô cùng thiêng liêng. Chỉ mong rằng quê nhà ngày càng giàu đẹp để cuộc sống của người dân bớt đi những nhọc nhằn, lo toan. Thương lắm những con người hiền lành, chân chất nơi đây.