BÀI DỰ THI: Những kỉ niệm sâu sắc về thầy cô và mái trường

BÀI DỰ THI:

Những kỉ niệm sâu sắc về thầy cô và mái trường

Họ và tên: Nguyễn Phương Nhi

Lớp: 7A

Trường: THCS Nghĩa Tân

Huyện: Nghĩa Hưng

Tỉnh: Nam Định

Địa chỉ: Trường THCS Nghĩa Tân

SĐT liên hệ: 0339626008

Thời gian trôi qua ôi sao nhanh vậy! Thấm thoắt đã hai năm tôi xa mái trường Tiểu học Nghĩa Tân yêu dấu! Đứa trẻ ngày nào còn khóc lóc, đứng sau lưng mẹ trong ngày đầu tiên cắp sách đến trường mà giờ đây đã là một cô học sinh lớp 7. Chỉ còn vài ngày nữa thôi là đến ngày 20/11- ngày Nhà Giáo Việt Nam, cũng là lúc lòng tôi lại bâng khuâng nhớ về những kỉ niệm với cô Đông- người đã chủ nhiệm tôi lớp 5. Đến giờ, nó vẫn còn vẹn nguyên cảm xúc trong kí ức của tôi!

Cô Đông có dáng người cao, làn da sáng nhẹ cùng khuôn mặt trái xoan. Nổi bật trên khuôn mặt ấy là đôi mắt như biết nói, đen láy. Mỗi khi cô nở nụ cười, đôi mắt ấy lại sáng lên bao niềm cảm xúc. Nụ cười âu yếm ấy của cô đã bao lần xua tan đi sự mệt mỏi của chúng tôi. Tôi ấn tượng mãi về cô và nhớ mãi kỉ niệm ấy. Có lần tôi không làm bài tập về nhà. Tôi đã rất lo lắng và sợ hãi, sợ cô kiểm tra và báo về cho mẹ tôi, tôi chắc chắn sẽ được một trận. Nhưng cách hành xử của cô khiến tôi vô cùng bất ngờ. Cô không hề quát mắng hay khiển trách mà cô nhắc tôi rất nhẹ nhàng lần sau cần chú ý và cố gắng hơn nữa. Cuối giờ cô còn gọi tôi lại giảng bài cho tôi nghe những chỗ không hiểu và cô còn khen tôi tiếp thu tốt. Những lời nói của cô như khiến tôi bừng tỉnh và phải nỗ lực hơn để đền đáp công lao ấy. Cách ứng xử đầy tình yêu thương đó giúp tôi cảm nhận cô như người mẹ thứ hai vậy!Thật ấm áp và hạnh phúc vô cùng!

Những bài giảng của cô đến giờ tôi vẫn còn nhớ như in. Và đến kì thi cuối năm, lớp chúng tôi ai cũng tự nhủ rằng mình sẽ không để cô phải buồn, phải mệt nhọc nữa. Chúng tôi sẽ cố gắng làm bài thật tốt để cô có thể tự hào vì chính mình. Thế rồi, điều ấy đã thành sự thật. Tất cả là nhờ sự hướng dẫn tận tâm của cô.

Nếu cha mẹ là người đã sinh ra tôi, đưa tôi đến với cuộc đời này thì cô là người mẹ thứ hai đã dạy cho tôi kiến thức, truyền đạt cho tôi biết bao điều hay lẽ phải về kĩ năng sống, giúp tôi nên người. Quả đúng như vậy! Có mấy ai đi suốt cuộc đời mình mà không có người thầy, người cô dẫn lối? Có mấy ai trưởng thành mà không phải trải qua những ngày tháng học sinh ngồi trên ghế nhà trường nghe thầy cô giảng bài? Cô tận tụy hết lòng với nghề, với mỗi lứa học sinh của mình. Làm sao có thể lớn lên, có thể trưởng thành mà không có cô ở bên dạy dỗ, dẫn đưa? Cô giống như những cây chỉ nam, những ngọn hải đăng giúp tôi định vị, tìm thấy hướng khi đi lầm đường, lạc lối. Cô giống như ngọn lửa ấm áp, dìu dắt tôi trước những vấp ngã của cuộc đời. Tiếng cô giảng bài hăng say trên lớp vẫn văng vẳng đâu đây. Rồi là những nụ cười khi thấy những đứa học sinh của mình đạt điểm cao, đạt nhiều thành tích cao trong học tập, đang dần trưởng thành theo năm tháng. Rồi là những giọt nước mắt đượm buồn khi thấy học sinh của mình bị điểm kém, không nghe lời, lười học... Mỗi lần nghe cô giảng bài, thỉnh thoảng nhìn lên gương mặt ấy, tôi lại thấy hằn lên những nếp nhăn, những cái tóc bạc theo năm tháng mà tôi thấy buồn đến lạ. Có lẽ, chỉ có sự cố gắng nỗ lực, chăm chỉ, lấy kết quả học tập của mình để bù đắp cho công ơn của cô, cho những gì mà cô đã dành trọn vẹn nửa đời người cho nghề giáo!

Ngày 20/11 đang đến gần, có thể nhiều người sẽ đem tặng thầy cô của mình những bó hoa to, lộng lẫy; những món quà đắt tiền hay những món đồ mua vội vã trong các cửa tiệm. Nhưng với tôi, không có gì có thể thay thế bằng những lời chúc và được ngồi bên cô trò chuyện về những kỉ niệm một thời gắn bó bởi chỉ có tình cảm chân thành xuất phát từ trái tim mới đến được trái tim. Một lần nữa tôi xin chúc cô- người lái đò tận tụy của mình sức khỏe dồi dào, công tác tốt để dẫn đưa những lứa học sinh của mình cập bến bờ hạnh phúc!

Tôi phải cảm ơn, cảm ơn thật nhiều tới ngôi nhà Tiểu học Nghĩa Tân và người cô hết lòng vì học sinh của mình bằng một tình cảm trọn vẹn nhất. Có lẽ, mái trường và thầy cô nơi đây sẽ là một mảnh ghép không thể thiếu được trong cuộc đời của tôi Dù có đi đến đâu và thời gian có trôi qua nhiều biết mấy, phủ bụi và xóa nhòa đi tất cả thì tình cảm dành cho mái trường Tiểu học Nghĩa Tân và cô Đông- một người giáo viên đầy tâm huyết sẽ không bao giờ phai mờ!

Link nội dung: https://thietkethicongnoithat.edu.vn/nhung-ky-niem-sau-sac-ve-thay-co-va-mai-truong-lop-5-a45760.html